[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Shinichi hôm nay không khỏe,
  • Shinichi cảm giác rất không ổn,
  • Khi mà mở cửa ra không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào đấy sau cánh cửa, lúi cúi dọn cơm thơm phức.
  • Hôm nay về nhà, đón chào anh là một ngôi nhà yên tĩnh. Đèn còn chưa bật, cơm còn chưa nấu, Kami vẫn chưa về. Shinichi vào nhà một lúc, cố gắng nhớ ra Ran đã đi nơi nào. Cô không ở đây, đây không phải việc Ran sẽ làm. Mười năm chung sống, có những thứ đã thành thói quen mà Shinichi không cần suy nghĩ cũng có thể nhớ được. Giả như, giờ này lúc nào cũng có cô đang chờ cơm. Ngày này qua ngày khác, không thay không đổi.
  • Shinichi vào nhà, không tự chủ đi vào bên trong. Đồ trong nhà rất gọn gàng, đồ phơi bên ngoài ban công cũng chưa lấy vào. Shinichi ra ngoài lấy đồ vào, mùi thơm phức khiến thân thể mệt rã rời liền cảm thấy an ủi. Anh lùa hết đồ vào, bấy giờ mới bật đèn lên.
  • Đèn sáng, không hiểu sao cảnh vật càng rõ ràng, trái tim anh càng mờ mịt.
  • Shinichi cảm giác có thứ gì đó lớn dần, khiến anh nhói đau một chút. Đến khi vào trong phòng tối, thứ gì đó phản sáng lóa mắt anh. Đèn bật, chỉ thấy một tờ giấy cùng chiếc nhẫn đặt phía trên. Shinichi nhìn thấy tờ giấy, như hiểu, cũng như không hiểu. Một phản ứng cũng không có, lẳng lặng đứng đó ngó sững vào tờ giấy vô hồn kia.
  • Ran đi rồi.
  • Đây là điều anh hiểu được thứ nhất.
  • Ran kí giấy rồi, anh tự do.
  • Đây là điều tiếp theo anh hiểu được.
  • Thế nhưng, anh lại không thể thở được. Trái tim lúc này không như anh nghĩ, không vì cô buông ra mà nhẹ nhõm. Ngược lại, Shinichi có cảm giác không nắm bắt được. Chiếc nhẫn trên bàn tay cô, cùng loại trên bàn tay anh… anh chưa từng nghĩ cô sẽ buông ra.
  • Shinichi đến gần, thì ra thì ra… cô dứt khoát là thế. Thật sự không kéo dài thời gian, chỉ chờ đợi một ngày thế này… để buông tay.
  • Bước đến giây phút này, Shinichi nhận ra mình cười được. Trong lòng lại lạnh dần lên. Ran lấy lý do gì để bỏ đi? Shinichi không muốn cô đi thế này. Bước ra cửa, cầm áo, rồi nhìn ra ghế màu tím nhạt. Nhưng, lý do nào ư? Còn không phải mấy tháng trước Shinichi muốn cô ký tên vào đơn hay sao… lý do nào? Lý do nào anh đứng dậy rời đi đòi tìm cô về? Cái lí do này, mới thật sự là đáng cười.
  • Shinichi lảo đảo, có lẽ ngày làm việc mệt quá đấy thôi. Nên giờ phút nay chân anh vô lực, cả người mệt mỏi ngã xuống ghế. Shinichi thở dốc, anh cố gắng nhắm mắt hít thở. Nhưng rồi anh phát hiện ra, sâu trong lòng, một cảm giác dần trở nên mạnh mẽ… mà anh nghĩ rằng, anh sẽ điên mất.
  • Không, Ran đi là đúng. Đây là kết quả anh muốn… vậy thì có gì mà hối hận? Shinichi đứng dậy, nhìn ra bên ngoài thành phố đang dần lên đèn. Ừ, chính kết quả này đây… anh sẽ không bao giờ, không bao giờ gây tổn thương cho người anh thương vì gia đình nữa. Shinichi thở dài, có thể thực hiện được lời hứa với cô ấy rồi… Bóng dáng ngọt ngào hiện ra trong anh, mỉm cười tươi tắn. Shinichi nhìn thấy người ấy e thẹn mỉm cười, trái tim dần dần thay bằng cảm giác tự cho mình là đúng. Nó ám ảnh anh đến nổi, chỉ mong muốn gặp cô ấy… ngay lúc này.
  • Shinichi nghĩ, rồi bật dậy. Xỏ dép, choàng áo, chạy ra bên ngoài.
  • Anh đến trường, đón Kami. Lại nhận ra, Kami đã được ông bà nội đón rồi. Shinichi nhìn nhà trẻ thưa thớt người, trời đã tối mịt mờ, loạng choạng rời đi. Không đón Kami, anh không muốn về căn nhà ấy nữa. Shinichi lên xe, lái thật nhanh về nơi ấy.
  • Anh dừng dưới nhà, nhìn lên tầng hai sáng đèn. Bấm một dãy số, gọi người đi đến. Shinichi ngồi trong xe, nhìn ra đường lúc này không có ai. Giờ phút này người ta quây quần bên nhau, cớ sao anh lại ở nơi này? Shinichi không biết, chỉ biết rằng chỉ muốn đến đây, nhìn cho rõ lựa chọn của mình mà thôi.
  • Cô ấy ra ngoài, áo trên vai thật ấm. Shinichi mở cửa xe, bước xuống. Cô ấy lao vào vòng tay anh, Shinichi vươn tay ôm lấy. Thật hy vọng, anh có thể có được sự ấm áp của cô. Nhưng không, Shinichi ôm lấy cô, hít hà hương thơm quen thuộc như say như nhung. Duy chỉ có cảm giác ấm áp ấy là chẳng có.
  • Shinichi nhợt nhạt mỉm cười, thật muốn vỗ về cô. Người trong ngực, sao lại xa lạ đến thế… Thứ anh muốn, thật là cô sao? Cô ngẩng đầu, ngước về phía anh như tín ngưỡng trọn đời. Shinichi nhìn thấy ánh mắt đã từng yêu đến cưng chiều không tiếc, giờ phút này có chút mông lung. Cảm giác khó nắm bắt khiến anh buông tay, không chạm vào cô. Chẳng hiểu sao, anh rất muốn về nhà. Nhà của anh, không có Ran.
  • Shinichi vào bên trong, đèn vẫn chưa tắt. Mở giày, tự treo áo. Đi đến ghế rồi nằm ra đấy. Trời đêm nay lạnh, ngoài ô cửa kính có sét. Chẳng mấy chốc thì mưa. Shinichi sụt sịt mũi vì lạnh, lại chẳng muốn đi vào lấy chăn. Cảm giác cái lạnh phảng phất từ trong ra ngoài, tê cứng những ngón tay. Trời mưa ngoài kia rất lớn, rất lớn… chẳng bằng cảm giác cô tịch trong lòng anh.
  • Ha… Shinichi cười nhạt. Lại chẳng biết mình đang trào phúng cái gì đây. Có phải vì ở lâu đã quen với việc cô bên cạnh, nên giờ phút này. Không một giây phút nào không nhớ đến cô không?
  • Ran sẽ không để anh ngủ ở đây, cho dù có giận anh, cũng sẽ kéo anh vào chăn ấm. Rồi đưa lưng về phía anh. Giọng thì cứng, tâm thì mềm. Chỉ cần anh ôm lấy, giãy một lúc rồi sẽ thôi chờ anh dỗ dành. Cô càng lớn, càng không giận dỗi anh như thế nữa. Cảm giác cô quay lưng rất đáng sợ, công việc khiến anh không thở nổi, đêm về Ran cũng không giận nữa. Mười năm, càng ngày càng hòa thuận, đến nỗi hôn nhân nhạt như nước. Nước lã, nhưng không có sẽ trống vắng. Trống vắng sinh bi thương.
  • Ran không thường nói nhiều với anh như trước, những tâm tư nguyện vọng đều là trước đây, còn là một cô gái nhỏ bên anh mơ về tương lai mà nói. Cô bảo rằng, sau này về chung một nhà, mỗi tối ôm anh ngủ, ngày mệt đến đâu đều không mệt nữa.
  • Yêu nhau, tâm tính dĩ nhiên sẽ mơ mộng. Anh không nghĩ ôm sẽ hết mệt, nhưng nếu cô chui vào lòng… mỗi ngày sẽ là một sự ngọt ngào. Khi ấy, chỉ hi vọng nhét cô vào lòng, ôm ấp không buông ra. Cô là động lực đời này của anh, đến tận khi cưới được cô về, vẫn có cảm giác người con gái này quả thật là động lực cả đời này của anh.
  • Tình cảm vốn là như vậy, không có được thì mơ ước, chạm đến rồi liền cảm thấy đó là đương nhiên.
  • Sự đương nhiên này, giết chết hôn nhân rồi.
14
Chương 14